Do không đảm bảo điều kiện sản xuất, phát hiện ca nhiễm mới, Ban quản lý Khu công nghệ cao TP.HCM đã yêu cầu Công ty TNHH Nidec Sankyo Việt Nam dừng hoạt động lần 2.
Tiến sĩ hay Thạc sĩ: Khi nào phải học tiến sĩ mới là đủ?
Ở 30, kiến thức và mối quan hệ từ các chương trình thạc sĩ là điểm tựa hoàn hảo cho các bước tiến sự nghiệp. Nhưng ở độ tuổi ngoài 30 khi ở lâu trong nghề khiến bạn nhận thấy những giới hạn của bản thân, doanh nghiệp, những vấn đề không có câu trả lời chung hoặc những áp lực thời đại đòi hỏi phải chuyên nghiệp hóa tổ chức và phát triển năng lực đội nhóm… có thể đã đến lúc cần cân nhắc về cấp bậc đào tạo cao hơn.
Khác với chương trình thạc sĩ (phát triển tư duy từ các mô hình & kinh nghiệm được đúc kết), học tiến sĩ sẽ đi sâu vào bản chất vấn đề và tự tạo mô hình, ứng dụng riêng dựa trên việc quy nạp nhiều yếu tố thực nghiệm, thực chứng. Với vai trò là ‘điểm tựa’ cho đội nhóm, thay vì bắt tay vào công việc chuyên môn, nhà quản lý, lãnh đạo sẽ cần khả năng mạnh hơn – coaching và định hướng đội nhóm tìm ra giải pháp phù hợp.
Để tránh trở nên lỗi thời bởi kinh nghiệm, không lạc lối giữa ‘vô tận’ kiến thức tích lũy qua tháng năm, và khai phóng năng lực đội nhóm một cách khoa học thay vì rập khuôn từ ‘khuôn mẫu bản thân’, tiến sĩ sẽ là một trong những lựa chọn đáng để cân nhắc.
→ Lợi ích của việc học tiến sĩ với lãnh đạo cấp cao
Một chương trình tiến sĩ ngốn thời gian hơn rất nhiều khi kéo dài từ 4 – 6 năm (hoặc dài hơn,) tuỳ theo lộ trình của học viên. Phần lớn thời gian học viên phải tham gia nghiên cứu với giảng viên tại các dự án thực tế. Tần suất có mặt tại trường học tuỳ thuộc vào từng chương trình tiến sĩ.
Thạc sĩ hay tiến sĩ: Khi nào chỉ học thạc sĩ là đủ?
Ở ngưỡng tuổi 30, với nhiều người, việc học tiến sĩ không phải lúc nào cũng là lựa chọn thường trực, đặc biệt là khi học viên cần tập trung vào công việc và đời sống cá nhân. Trong nhiều trường hợp, một tấm bằng thạc sĩ từ 1- 2 năm là đủ để có thể chinh phục những mục tiêu tiếp theo trong cuộc đời, bao gồm:
Ngay cả với cấp độ quản lý, đôi lúc, kiến thức tư các chương trình mba, emba cũng đủ để họ sử dụng và nghiền ngẫm trong thời gian dài trước khi vắt kiệt mọi mô hình, kinh nghiệm, lý thuyết. Với họ, việc bỏ thời gian 12-18 tháng để có kinh nghiệm của 10 năm và ‘kho kiến thức sống’ khai thác cả đời, đó là một món đầu tư có lời.
→ Tại sao nên học thạc sĩ càng sớm càng tốt
Nếu chỉ học thạc sĩ đã đủ giúp họ hiện thực hóa mục tiêu và sử dụng dài hạn, vậy đâu là lý do, động lực khiến một người ‘muốn bước thêm bước nữa’ trên con đường học tập?
Đối tượng phù hợp và lợi ích đầu ra của chương trình tiến sĩ
Càng rèn dũa thì kim càng sắc. Chương trình tiến sĩ với những yêu cầu gắt gao sẽ đem lại cho học viên những lợi ích khổng lồ, vượt xa hơn hẳn với những người dừng lại ở thạc sĩ. Vì thế, nếu tự tin mình đủ “bản lĩnh” thì một chương trình tiến sĩ vẫn là lựa chọn phù hợp để đạt được những mục tiêu lớn, đặc biệt cho những đối tượng dưới đây:
→ Cân nhắc: Nên học tiến sĩ quốc tế tại Việt Nam hay đi du học
Dừng lại ở thạc sĩ hay tiếp tục phát triển lên tiến sĩ, mỗi người chắc hẳn đã có trong đầu những kế hoạch riêng. Hy vọng bài viết giúp sự lựa chọn của mỗi người thêm rõ ràng. Và dù sẽ quyết định theo đuổi con đường nào, chúc mọi người đủ “chân cứng đá mềm” để chinh phục những mục tiêu đặt ra.
Cuối tuần trước, vào một ngày mùa xuân xinh đẹp ở Colorado, tôi đã thử sức với chiếc xe đạp đầu tiên của mình.
Cảm giác bực tức và thở hổn hển trên một ngọn đồi dài như vô tận thật đặc biệt, dòm thật lâu lên trên đỉnh đồi – cảm giác như xa hàng cây số vậy. Tôi sẽ không bao giờ lên được tới đó, tôi rên rỉ. Tôi không đủ sức để làm được điều đó.
Rồi đột nhiên trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng. Nếu như thay vì chỉ đứng nhìn chằm chằm vào đỉnh đồi thì hãy cứ trèo lên, cố gắng tập trung vào vài bước chân ở ngay trước mặt. Ngừng suy nghĩ về đích đến, tôi tự cho phép mình rong chơi một chút. Hãy xem, tôi đã làm được.
Kinh nghiệm này là một lời nhắc nhở mạnh mẽ của một bài học rất đơn giản: Khi phải đối mặt với thách thức, thực hiện từng bước nhỏ sẽ hiệu quả hơn là làm những việc lớn.
Một trong những bộ phim yêu thích của tôi “những điều về Bob”, trong đó Bob là một bệnh nhân tâm thần của tiến sĩ Leo Marvin. Tại một cuộc họp, Leo nói với Bob rằng ông sẽ được đi nghỉ mát 1 tháng. Ông đưa cho Bob một cuốn sách có tựa đề "Baby Steps" để đọc trong chuyến đi. Leo giải thích rằng: “Cuốn sách nói về việc thiết lập một mục tiêu nhỏ , hợp lý cho chính mình, mỗi ngày một lần vào cùng một thời gian cố định. Và khi bạn rời khỏi đây, đừng lo lắng về bất cứ điều gì”.
Trong tác phẩm hài kinh điển của Murray, nhân vật của ông thực hiện lời khuyên theo nghĩa đen, bước hàng trăm bước như một đứa trẻ ra khỏi văn phòng và vào cả thang máy. “Tôi đang ở trong thang máy” ông kêu lên một cách vui sướng. “Tất cả những gì tôi phải làm là bước một bước nhỏ ngay tại thời điểm này và tôi có thể làm được bất cứ điều gì mình muốn”.
Có yếu tố khoa học đằng sau “Baby steps” chăng? Các nhà khoa học lại thích thuật ngữ “mục tiêu gần” hơn. Trong một nghiên cứu kinh điển, các nhà nghiên cứu muốn giúp đỡ trẻ từ 7 đến 10 tuổi bị chứng “chậm tiếp thu và không cảm thấy hứng thú với toán học”, nhằm cải thiện thành tích của chúng.
Họ chia những đứa trẻ thành các nhóm khác nhau. Một nhóm được hướng dẫn để thiết lập những mục tiêu gần (học 6 trang về toán trong vòng 7 buổi) và một nhóm thiết lập mục tiêu dài hạn (giải quyết 42 trang toán trong vòng 7 buổi).
Những đứa trẻ được thiết lập mục tiêu gần phản xạ nhanh hơn, năng động hơn, chúng giải quyết vấn đề một cách chính xác 80% so với 40% các nhóm lâu dài. Điều thú vị hơn nữa, chúng cũng tự tin hơn vào khả năng toán học của mình. Mục tiêu gần không chỉ giúp các em nhỏ giải quyết vấn đề - nó còn thay đổi cả cách suy nghĩ của chúng về toàn học.
Trong cuộc sống, bạn có thường xuyên cảm thấy bị tê liệt bởi những thách thức mà mình đang phải đối mặt không? Điều khác biệt gì sẽ xảy ra nếu bạn tập trung vào mục tiêu gần?
Tôi hiện đang viết một cuốn sách mới về sự tự nhận thức. Để khám phá chủ đề này, tôi đã phải tìm và in ra khoảng 2000 bài nghiên cứu. Trong nhiều tuần liền, các bài báo khổng lồ chất thành đống trong văn phòng của tôi, chúng như mắng nhiếc tôi mỗi lần tôi ở đó. Mỗi khi tôi nghĩ về việc giải quyết chúng, tôi lại bắt đầu thở gấp.
Một và ngày trước, tôi hét lên “Đủ rồi! Tôi phải làm thôi! Tôi xếp chúng thành 14 chồng giấy nhỏ - mỗi ngày giải quyết một chồng trong vòng 14 ngày. Bây giờ, thay vì việc lo lắng về hàng ngàn bài báo phải duyệt, tôi giải quyết chúng theo từng chồng nhỏ tại một thời điểm. Khi tôi làm xong, tôi sẽ hoàn thành toàn bộ công việc này.
Mục tiêu gần không phải là môn điền kinh, môn toán hay chỉ để đọc, chúng còn giúp ta đối phó trong những tình huống bất thường.
Gần đây, tôi đã mất một người thân sau khi ông bị bệnh trong một thời gian dài. Ngày ông qua đời, tôi không thể vượt qua được những suy nghĩ rằng tôi sẽ phải sống phần đời còn lại mà không có ông. Một vài ngày sau đó, tôi nhận ra rằng mình không cần phải lo lắng về 50 năm tới - chỉ cần trải qua được ngày hôm nay. Theo thời gian, tôi nhận thấy mọi việc trở nên dễ dàng hơn.
Sau trận động đất tàn phá ở Nepal, cả thế giới theo dõi lực lượng cứu hộ giải cứu những người còn sống sốt ra khỏi đống đổ nát, nơi mà họ đã bị mắc kẹt ở đó trong nhiều ngày. Họ tập trung vào việc giải cứu một người tại một thời điểm. Không suy nghĩ về tầm vóc to lớn của nhiệm vụ cao cả phía trước, điều mà có thể đem lại cho họ sự vô vọng - thay vào đó, ở giữa đống đổ nát này, họ đã làm cho phép lạ xảy ra.
Trong cuộc sống hiện đại này, cá nhân mỗi người đều có những thách thức tưởng chừng không thể vượt qua được mà chúng ta cần phải đối mặt. Hãy bắt đầu ngay bây giờ, tại sao không tập trung và thực hiện những việc nhỏ mỗi ngày thay vì ép mình làm những việc vượt ngoài khả năng ở phía trước.
Khổng Tử đã nói rằng: "Không quan trọng việc bạn đi chậm thế nào, miễn là đừng bao giờ dừng lại".